“VỢ À, MAI MÌNH RA TOÀ RỒI, ĐÊM NAY CẢ NHÀ MÌNH NGỦ VỚI NHAU LẦN CUỐI NHÉ” CÂU CHUYỆN Ý NGHĨA VỀ HÔN NHÂN MÀ AI CŨNG NÊN ĐỌC…
Hôn nhân là 1 chặng đường dài, để đi hết chặng đường cùng nhau thì người làm vợ làm chồng cần gạt bỏ cái tôi đi. Đừng quá ích kỷ, quá vô tâm và làm những việc khiến đối phương tổn thương để rồi phải ân hận.
Chị nằm vật lên ghế sô pha di di tay lên trán vì cơn đau đầu ập đến khiến chị cảm thấy kiệt sức khó chịu. Nước mắt chị rơi lã chã, lâu lắm rồi tim chị lại đau nhói như vậy. Người đàn ông mà chị dành hết tuổi thanh xuân để yêu đang “chim chuột” ngay sau lưng chị.
Chị không bắt được tận tay họ ngủ với nhau và cũng không rõ họ đã ngủ với nhau hay chưa nhưng những lời họ nhắn tin khen ngợi, nịnh nọt khiến trái tim chị như tan vỡ. Khóc rồi lại cười, chị tự cười mình vì quá yêu, quá tin chồng, chị không rõ rồi mọi thứ sẽ đi về đâu nhưng cảm giác này khiến chị thực sự muốn phá nát tất cả.
Rồi họ cãi vã nhau, anh nói anh và cô ta chẳng có gì đó chỉ là những lời nói đùa. Chị nhếch mép cay đắng: “Nói đùa mà vậy ư? Yêu nhau 9 năm, cưới nhau 8 năm trời đã bao giờ anh khen tôi đẹp tôi hấp dẫn chưa? Tôi cũng từng là hoa khôi của trường nhưng đã bao giờ anh biết dành những lời đó cho vợ. Vậy mà giờ anh đi khen người khác rồi còn kêu may mắn, vui sướng khi được gặp cô ta, nếu thích thì đến đó mà ở với nó. Tôi cho anh đi đấy”.
Chị nói rất nhiều, chị thấy uất ức lắm. Với chị, anh luôn khô khan chưa 1 lần biết nói lời có cánh, chị nghĩ tính anh vậy nhưng có lẽ không phải. Đàn ông cái gì chẳng làm được quan trong là họ có muốn làm hay không mà thôi.
Từ lần đó tình cảm của anh và chị sứt mẻ, thỉnh thoảng nghĩ đến tim chị lại đau nhói. Nhưng vì con cái họ vẫn phải sống tiếp, cuộc hôn nhân nào cũng vậy có lúc thế này có lúc thế kia suôn sẻ mãi sao được. Nhưng họ vẫn song hành bên đời nhau, bao năm chị vẫn luôn tự hào vì chồng mình giỏi giang, có trách nhiệm với gia đình.
Ngày trước lấy nhau 2 bàn tay trắng bốn bàn tay không, vợ thì bầu bí mình anh vật lộn nuôi gia đình rồi mua nhà mua xe. Anh vất vả nhưng về nhà luôn lạc quan chưa 1 lần kêu than mệt mỏi hay áp lực. Chị thương và yêu chồng hơn bao giờ hết.
Nhưng khi con chị lên 6, anh bắt đầu đi đêm nhiều hơn. Anh bận đi tiếp khách, lúc anh về thì mẹ con chị đã ngủ. Chị ốm anh cũng chẳng biết, sự vô tâm của chồng khiến chị chạnh lòng vô cùng. Càng ngày họ càng đẩy nhau ra xa, anh làm gì chị không rõ, chị nghĩ gì anh cũng chẳng hay biết. Còn gì đáng sợ hơn khi sống cùng nhà nhưng chẳng biết gì về đối phương, gặp nhau nói vài câu xã giao, hỏi han con cái thậm chí là mắng nhiếc vì bất đồng quan điểm.
Chị buồn và trở nên lầm lì ít nói, anh đi làm về mệt thấy mặt vợ như đâm lê cũng chán chẳng buồn dây vào. Anh chuyển qua phòng sách ngủ, chị nằm thui thủi nước mắt rơi. Nhưng vì cái tôi nên chị chẳng muốn nói năng gì, anh thì chờ đợi ở vợ 1 lời nói nhẹ nhàng. Lâu lắm rồi họ chẳng còn hẹn hò nữa, anh buồn tìm người nhắn tin tâm sự.
Chị đưa cốc sữa nóng cho chồng nhưng vừa hé cửa đã thấy anh cầm điện thoại cười tủm tỉm nên lại bỏ ra ngoài rồi khóc. Những hiểu lầm và nỗi buồn trong họ ngày càng chất lên, mỗi khi nghĩ đến anh thì đầu óc chị toàn sự tiêu cực, con anh cũng hụt hẫng vì vợ thay đổi đột ngột. Nút thắt của họ vẫn ở đó chưa ai chịu tháo gỡ, mỗi lần về nhà họ cảm thấy ngột ngạt tù túng đến độ muốn bỏ đi.
Rồi 1 ngày đẹp trời vô tình chị thấy anh cười nói uống cà phê với người phụ nữ khác. Cô ta xinh đẹp trẻ trung – Là đối tác của anh. Nhưng chị cứ nghĩ đó là nhân tình, chị òa khóc rồi viết đơn ly hôn. Anh cũng hơi sốc, nhưng anh nghĩ chắc cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết, nếu kéo dài chỉ thêm mệt mỏi.
Anh gật đầu đồng ý, nhưng anh muốn chờ 2 tháng sau để 2 đứa thi học kỳ xong mới ra tòa. Chị gật đầu đồng ý, dù nói ly hôn nhưng mỗi tối anh về muốn chị vẫn nằm chờ xem anh về chưa, còn anh thì vẫn quan sát xem vợ như thế nào. Có lần thấy vợ ho, anh mua thuốc rồi lặng lẽ để trên bàn, nhìn những viên thuốc ấy chị ôm lấy lồng ngực và lại khóc.
Nhiều lần buồn đi uống rượu với bạn về, anh thấy có cốc nước mật ong đặt sẵn trên bàn. Họ cứ thế vẫn quan tâm nhau nhưng hạn chế chạm mặt nhau mỗi ngày. Những đứa con thấy bố mẹ như thế đều tỏ ra buồn bã, chúng dường như nhận thức được sự đổ vỡ đang đến gần. Đêm trước ngày ra tòa, vì 2 con khóc năn nỉ nên anh lên phòng nhẹ nhàng nói với vợ:
– Vợ à, mai mình ra tòa rồi, đêm nay cả gia đình mình hãy ngủ chung với nhau 1 lần cuối nhé.
– Tại sao, trước đây chính anh là người chủ động ngủ riêng mà, sao giờ lại đòi ngủ chung.
– 2 con mình muốn như vậy và anh cùng muốn ngủ chung với 3 mẹ con 1 lần.
Chị gật đầu lặng lẽ quay lưng gạt nước mắt, chị vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Chị tự hỏi vì sao gia đình mình lại ra nông nỗi này. Đêm đó 2 đứa nằm giữa chúng nói chuyện rất nhiều, chúng hỏi bố mẹ:
– Bố mẹ ơi, ngày xưa bố mẹ sống trong căn phòng bé tý nhưng rất hạnh phúc sao giờ nhà mình lớn thế này bố mẹ lại đòi chia tay. Bố mẹ không thương nhau và cũng không thương bọn con nữa à?
Anh chị nghẹn lại không biết trả lời con thế nào.
– Mỗi ngày con thấy mẹ vẫn đứng ở ban công chờ bố về, còn bố vẫn ngó nghiêng xem mẹ đã đi làm chưa rồi còn hỏi con mẹ có khỏe không? Bố mẹ còn quan tâm nhau sao lại chia tay.
Càng nói 2 thằng càng khóc, anh chị cũng khóc theo. Anh ngoảnh mặt lại ôm 2 con và ôm lấy vợ. Lâu lắm rồi gia đình họ mới ngủ chung lâu lắm rồi họ mới có 1 đêm để tâm sự cùng nhau như thế. Bọn trẻ ngủ rồi, anh ra hiệu cho chị ra ngoài. Chị lặng lẽ đi theo vì chị biết 2 vợ chồng cần nói chuyện. Bước ra khỏi phòng anh kéo vợ rồi ôm vào lòng:
– Anh xin lỗi anh ích kỷ và vô tâm với mẹ con em quá.
– Không phải là em sai, em cũng xin lỗi anh.
Họ xé đơn, nói chuyện thẳng thắn với nhau 1 ngày, cùng nhau viết ra khuyết điểm của đối phương và cùng nhau sửa chữa. Gia đình họ lại đầy ắp tiếng cười, suýt nữa tổ ấm ấy đã tan vỡ.
Hôn nhân là 1 chặng đường dài, để đi hết chặng đường cùng nhau thì người làm vợ làm chồng cần gạt bỏ cái tôi đi. Đừng quá ích kỷ, quá vô tâm và làm những việc khiến đối phương tổn thương. Hạnh phúc gia đình nó quý giá lắm, đừng coi trọng người ngoài hơn vợ/ chồng mình vì khi ta ốm đau, khi ta hoạn nạn người ở bên ta đầu tiên cùng ta vượt qua tất cả chỉ có vợ/ chồng mình mà thôi. Những thứ phù phiếm ngoài kia chỉ là phù du thôi, gia đình mới là quan trọng nhất, hãy trân trọng khi còn có cơ hội, đừng để đánh mất rồi mới hối tiếc.
Nguồn: Sưu tầm