Điều gì là nguy hiểm nhất khi chúng ta nói với người khác? “Bạn thật vô dụng!”
Amy Julia Becker là một nhà văn và nhà phê bình rất thành công. Cô cũng là mẹ của một bé gái năm tuổi xinh xắn mang mắt kính. Cô bé rất thích đọc sách và đánh vần, nhưng lại không thể chắc chắn về phân số và những con chó. Amy miêu tả về con gái mình trong tờ Christianity Today: “Con bé rất có trách nhiệm, thông minh, tài năng và yêu thương mọi người. Con bé cũng mắc hội chứng Down.”
Khi thảo luận về con gái mình hay những người mắc hội chứng Down khác, Amy nói cô bị cám dỗ bởi ý nghĩ phải liệt kê những thành tựu hay khả năng của họ để chứng minh rằng họ đang tồn tại. Nhưng bây giờ không còn nữa. Cô thừa nhận rằng “Khi làm như thế, tôi cũng nghĩ rằng tôi chỉ xứng đáng với cuộc sống vì tôi đóng góp một cái gì đó có hiệu quả cho thế giới này. Như vậy, tôi đã hạ thấp bản thân mình và mọi người xung quanh mình khi tôi chỉ nhìn thấy con người như là những sản phẩm được đo lường.”
Người bạn của chúng tôi, Chuck Colson đã cảnh báo: Đo lường con người bằng những gì họ có thể làm hoặc đóng góp cho xã hội là rất nguy hiểm. Nếu một người bị gọi là “vô dụng”, ví dụ như một đứa trẻ mắc hội chứng Down, liệu điều gì có thể ngăn cản “xã hội này” khỏi quyết định loại bỏ một ai đó mà sự tồn tại của họ không được xem là có giá trị?
Amy cho biết tỷ lệ nạo phá những bào thai được chẩn đoán mắc hội chứng Down (hay còn được biết là Trisomy 21) ở Hoa Kỳ khoảng 50% và có khả năng gia tăng khi các thử nghiệm trước khi sinh ngày càng phát triển. Tệ hơn nữa, ở Iceland, không có trẻ em mắc hội chứng Down nào được sinh ra giữa năm 2008 và năm 2012. Tại Đan Mạch, 98% những bào thai được chẩn đoán mắc hội chứng Down đang bị phá bỏ – bị xem là những đứa trẻ vô dụng.
Tuy nhiên, những ai thực sự ở bên những người mắc hội chứng Down đều biết rằng, họ không hề vô dụng. Họ có cá tính riêng, có những sở thích và sở ghét. Đặc biệt hơn, họ có một niềm vui sống tuyệt vời khiến bất kể ai trong chúng ta đều phải xấu hổ. Nhưng đó không phải là lý do! Điều quan trọng chính là: “Mọi con người được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa và đó là điều quý giá đối với Ngài! Và như Chuck đã từng nói: “Được tạo ra theo hình ảnh Thiên Chúa mang lại cho mỗi người phẩm giá – một phẩm giá không phải từ ý kiến của đa số (hay định nghĩa của chính phủ) dựa vào chất lượng cuộc sống hay những đóng góp của họ cho xã hội.”
Amy Julia Becker cũng nhắc nhở chúng ta rằng không phải mọi thứ quý giá đáng được lưu giữ trên đời này đều có thể đo lường bằng sự hữu dụng hay vượt qua những phân tích chi phí – lợi ích chặt chẽ. Cô ấy trích dẫn câu nói của Michael Longley – một nhà thờ xứ Ailen, người phát biểu trên Đài Phát thanh Công cộng Quốc gia rằng: “Thơ là vô dụng,” sau đó nói thêm, “Thơ không thể dùng, nhưng nó vẫn có giá trị.” Hãy tưởng tượng một thế giới không có thơ! Mặc dù chỉ một trong số một triêu nhà thơ có thể kiếm sống được từ nó, nhưng tất cả chúng ta đều trở nên nghèo nàn nếu không có những vần thơ. Sẽ không có Shakespeare, Milton, hay sách Thánh Vịnh! Bạn không thể đặt ra một cái giá thực tế về thơ, cũng như trên con người, bất kể những thử thách mà họ phải đối mặt.
Tuy nhiên, khi chúng ta nhìn nhận mỗi người như hình ảnh của Thiên Chúa và sẵn sàng dành chỗ trong trái tim mình cho những người khuyết tật này, chúng ta đang trải nghiệm một áng thơ tuyệt vời, được mở ra trong cuộc sống mà chúng ta chưa từng tưởng tượng thấy. Amy viết: “Người khuyết tật thực sự giống như những bài thơ. Mặc dù họ không có khả năng cung cấp hoặc sản xuất quần áo, nơi trú ngụ, hoặc thực phẩm. Tuy nhiên, họ truyền tải vẻ đẹp và ý nghĩa, sự thật và siêu việt. Họ dạy chúng ta ý nghĩa thực sự của việc làm con người.
Nguồn : http://www.lifenews.com/2017/04/07/mom-of-daughter-with-down-syndrome-i-used-to-say-something-that-devalued-her-not-anymore/
Biên dịch bơi Mien Mien