Hà Nội vào thu mang theo không khi mát lạnh, trong veo làm tan biến hết mệt mỏi sau những ngày nắng nóng. Dường như khi thời thiết dễ chịu cũng làm cho con người cảm nhận về mọi thứ sâu sắc hơn:
Như thường lệ, tối nay, tôi nhận được cuộc gọi của một người bạn mà mỗi lần bạn ấy gọi, tôi biết ngay nội dung câu chuyện là gì.
Các cơ sở NPT ngang nhiên treo biển trên Phố Giải Phóng
20h30, tôi vội vàng dắt xe ra khỏi nhà để tới phòng khám lấy thai nhi vì sợ về muộn, nhà thờ sẽ đóng cửa. Lướt nhanh trên con xe cọc cạch mình đầy thương tích, trong đầu tôi đang có liên tưởng tới giấc mơ sáng nay, tôi mơ thấy mấy đứa nhỏ nằm trong túi nilon đen. Sau khi lấy xong, tôi trở về nhà thờ để làm công việc an táng như mọi lần tôi vẫn làm.
Vẫn cái góc nhỏ đó với cái căn phòng be bé bên trong toàn “đồ nghề” nào là găng tay, khẩu trang, khăn liệm…, bên ngoài là cái bồn rửa để tắm cho các thai nhi. Lần lượt, túi thứ nhất.. rồi…túi thứ hai, các em bị nát ra nhiều mảnh chỉ còn thấy màu đỏ như máu. Chợt cảm nhận được nỗi đau mà các em đã phải chịu đựng, bị lôi ra khỏi cung lòng mẹ, thân xác bị dao kéo cắt nát…, rồi bị bỏ chung vài ba em vào một chiếc túi nhỏ không còn phân biệt hình dạng nữa. Tiếp đến túi thứ ba, vẫn là một nhúm lợn cợn trắng đỏ nhưng trong đó tôi thấy một cánh tay nhỏ xíu nổi lên trên. Ôi Lạy Chúa tôi! Cái cánh tay bé xíu, tôi thấy cả 5 ngón tay trên cái bàn tay xinh xắn, cả một hình hài bấy lâu nay lớn lên trong dạ mẹ, giờ thì sao chứ…???. Đêm hôm qua, đứa nhỏ đó còn đang nằm ngủ trong bụng mẹ nó, mẹ nó thở nó thở, mẹ nó ăn nó cũng được ăn. Cách đây vài tiếng, nó vẫn chơi đùa trong cái túi thần kỳ ấy thế mà giờ đây, nó đang nằm trong cái túi nilon đen sì đầy mùi hóa chất.
Vẫn còn một túi nữa, lại nhẹ nhàng tháo từng nút mở ra, lần này tôi thấy Chúa Giêsu của tôi. Chúa dựng nên con người giống hình ảnh Ngài, mà thai nhi cũng thế vì các em cũng là con người. Hình ảnh Chúa của tôi trong những ngày thương khó đang hiện ra trước mắt tôi qua một thai nhi bị giết nhưng vẫn còn hình dạng. Một bé gái với đầy đủ mắt, mũi, mồm miệng, chân tay. Và tôi lại thấy một thân thể yếu đuối, nhiều vết thương. Tôi thấy từng chiếc xương sườn nhỏ xíu nhưng toàn thân tím ngắt lại. Tôi cũng thấy hai cánh tay buông thõng ra vì đã không còn sức lực do chịu nhiều đau đớn bởi thủ thuật bác sĩ. Bé nằm trọn trong bàn tay, tôi trút nhẹ dòng nước mát lên hình hài bé bỏng ấy, nói nhỏ với nó rằng bé con à tắm xong rồi đi ngủ nhé! Tắm rửa và quấn khăn liệm xong, tôi bọc em cuối cùng lại. Rồi sau đó, tôi đưa chúng đến “nhà trẻ” tạm thời, nơi có những đứa nhỏ của ngày hôm qua, hôm kia và hôm kia nữa đã ở đó trước để cùng đợi nhau chuyển về “nhà trẻ” mới ngày cuối tuần. Nơi lòng đất mẹ sẽ ôm ấp và che chở những thiên thần bé bỏng ấy, những thiên thần chưa một lần được cất tiếng khóc chào đời.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm công việc này nhưng đã lâu rồi tôi mới lại suy nghĩ về cuộc sống ngắn ngủi của các em thai nhi. Và tôi muốn viết để có thể giữ lại những cảm giác, những cảm nghiệm mà tôi đã được trải qua khi bản thân được làm công việc đặc biệt này. Bởi tôi cũng sợ, đến một lúc nào đó, tôi bị vô cảm vì tiếp xúc nhiều với thai nhi. Khi đó, tôi sẽ mở những dòng này ra để nhớ lại những tâm trạng, những suy tư về các em. Nhờ được gần gũi các thai nhi mà tôi thấy mình may mắn. Cùng phát xuất từ tình yêu của cha mẹ, lớn lên từ phôi thai nhỏ bé, trải qua những tháng ngày được nuôi nấng trong dạ mẹ nhưng tôi may mắn hơn những đứa nhỏ tôi vừa tắm xong kia.
May mắn ở chỗ đó là cha mẹ tôi đã cho tôi đi trọn hành trình chín tháng mười ngày.
————————————————–
7.08.2015
Hạnh Nguyễn
Nhóm BVSS Hà Nội