Emmaus (14/04/2016) – Nhà bác học Archimedes từng nói: “Hãy cho tôi một điểm tựa, và tôi sẽ nhấc bổng cả Trái Đất”. Có lẽ, nhà bác học vĩ đại ấy rồi cả con người sau này nữa, khó có thể thực hiện được điều đó. Trong cuộc sống, giá trị của “điểm tựa” không thể phủ nhận, khi có được “điểm tựa” con người ta có được niềm tin, nghị lực và sức mạnh vượt qua mọi chuyện dù nhỏ bé hay lớn lao nhất. Nó chợt nhớ về anh-người khơi lại “điểm tựa” trong nó.
Anh là người đầu tiên nó gặp khi bắt đầu tham gia hành trình Emmaus trong một buổi thăm bệnh nhân thường lệ của nhóm. Là buổi đầu tiên nên nó còn bỡ ngỡ nhiều, cũng sợ và lo lắng. Nó chỉ theo sau các anh chị và nghe các anh chị nói chuyện cùng gia đình bệnh nhân. Thỉnh thoảng, nó lén nhìn anh. Anh nhắm mắt, khuôn mặt gầy gò, nằm gọn về một phía giường với chiếc chăn mỏng đắp kín đến cổ. Mẹ anh ngồi bên cạnh. Qua câu chuyện với gia đình, nó biết năm nay anh 39 tuổi, là con út và cũng là con trai duy nhất trong gia đình có 5 anh chị em. Cha mất sớm, một mình mẹ nuôi mấy chị em nên anh chỉ học hết cấp 2, và đi làm. Cuộc sống luôn đầy rẫy những khó khăn và cám dỗ mà con người khó lường trước được.
Năm 24 tuổi, anh sa vào nghiện hút, rồi sau đó 5 năm, anh phát hiện bị nhiễm HIV. “Nó vậy nhưng ngoan lắm, sống tình cảm lắm. Ngày xưa nó thông minh và học giỏi lắm nhưng cũng chỉ vì nhà nghèo, bố mất sớm nên phải nghỉ học.” – chị anh nói trong nghẹn ngào. Còn anh vẫn im lặng, không nói, thỉnh thoảng có hé mắt nhìn xung quanh rồi lại nhắm chặt. Có lẽ vì mệt nên anh không muốn chia sẻ hay trong anh có điều gì khiến anh không thể mở lòng? Nó cũng không biết rõ nữa. Đây cũng là lần thứ 3 anh vào viện vì sức khỏe suy kiệt nặng do HIV gây ra, và lần này “nếu anh không vượt qua được thì gia đình chuẩn bị tinh thần” – lời của bác sĩ điều trị cho anh nói. Hai tiếng trôi qua thật nhanh,nó cũng chưa kịp nói với anh điều gì, chỉ chào anh trước khi về, anh vẫn luôn im lặng.
Hôm sau, nó được cùng một chị đến thăm anh. Nó mạnh dạn hơn, đến gần anh hơn, nhìn rõ anh hơn. Thấy chị nói chuyện, rồi bóp chân tay cho anh, nó cũng làm theo. Thi thoảng, anh cũng nói vài điều, không lặng thinh như trước nữa. Có lẽ, anh dần mở lòng với mọi người. Anh mỉm cười nhưng đôi mắt và nét mặt lại có gì đó buồn quá. Và đến khi một thành viên trong nhóm hát bài “Mẹ yêu” để dành tặng anh, anh đã khóc. Đứa con ấy đã không còn giấu được cảm xúc khi nhắc đến mẹ. Đó là nước mắt vì tình yêu và sự bao dung quá lớn của người mẹ. Đó cũng là nước mắt cho những lầm lỡ tuổi trẻ rồi cả giọt nước mắt khi nhớ về tình yêu với người con gái mà bởi HIV, nên anh chấp nhận quên đi tình yêu ấy, để sống độc thân cùng với mẹ. Từ trong sâu thẳm,a nh vẫn khao khát được yêu, được sống, mong được làm lại. Anh nói trong nghẹn ngào: “Anh thương mẹ anh. Mẹ vất vả nhiều quá. Giá như anh cứ chăm chỉ sửa xe, không chơi bời thì bây giờ đâu đến nỗi nào, và nhà anh cũng không phải khổ như này. Cũng chưa bao giờ anh dám nghĩ có một ngày anh sẽ được các em đến thăm rồi bóp chân tay cho…..Anh sẽ cố ăn, sẽ khỏe lại. Cuối tuần, anh sẽ sang nhà thờ tham gia nhóm với các em.” Anh chắc chắn lắm, và còn hứa sẽ hát rồi dẫn moi người đi ăn kem dạo hồ. Anh thực sự muốn khỏi bệnh, muốn sống để bù lại những lỗi lầm đã qua. Và tất cả cũng đều mong muốn và hi vọng anh khỏe mạnh hơn. Cuộc sống đôi khi cũng thật đẹp bởi những phép màu. Khi nhóm đến bệnh viện vào mấy ngay sau, anh đang ngồi trên chiếc ghế tựa bên ngoài phòng bệnh. Anh vui vẻ chào mọi người. Còn mẹ anh phấn khởi nói: “Ngày mai anh được ra viện rồi cháu à”. Anh cười. Vẫn là nụ cười trên khuôn mặt đó nhưng hôm nay nó đẹp hơn, thật hơn và nụ cười ấy làm cho mẹ anh, chị anh, nó và mọi người thấy vui và an lòng quá.
Có những lần, khi đi thăm một vài bệnh nhân HIV, nó vẫn thầm nghĩ: “bệnh nặng là thế, đau đớn nhiều, rồi nhiều khi cũng có những người coi thường và xa tránh, nhưng tại sao họ vẫn muốn và luôn cố gắng sống từng ngày”. Bây giờ nó có thể cảm nhận được một phần nào đó khi nhìn nụ cười của anh và mọi người. HIV-dù nguy hiểm và đáng sợ nhưng họ luôn có một điểm tựa vững chắc để có thể vượt qua. Nó đã gặp những người cha, người mẹ già đi chăm con.Những người vợ xin ở lại viện để chăm chồng. Rồi nó gặp bác hàng xóm đi chăm cậu thanh niên gần nhà. Và cả những nụ cười, những cái bắt tay, một câu hỏi thăm, một lời chào,… của những người lần đầu gặp mặt. Điểm tựa ấy là tình yêu, là niềm tin, hi vọng, sự chia sẻ, đồng cảm và niềm khát khao được sống tốt, được chuộc lại những lỗi lầm của một thời đã qua. Và thực sự, khi có một điểm tựa, con người ta có thể bước qua nhiều điều mà đôi khi tưởng chừng không thể. HIV- là đáng sợ nhưng người có HIV cũng là một con người. Quá khứ của họ dù nhiều lầm lỗi nhưng hiện tại họ vẫn từng ngày sống có ý nghĩa hơn. Họ cũng có những ước mơ, cũng khao khát được sống hạnh phúc và được công nhận. Ước mong rằng, mỗi người có thể xóa bỏ thị kiến đối với họ, có thể coi họ như những con người bình thường. Đôi khi với một nụ cười, một lời hỏi thăm,… nhưng bạn cũng cho họ thêm động lực, thêm niềm tin và biết đâu lần nào đó bạn trở thành một “điểm tựa”trong họ để họ tiếp tục sống, và thực hiện những ước mơ.
tác giả: Cỏ dại