Làm mẹ thật hạnh phúc vì có con. Nhưng nếu được lựa chọn, mẹ muốn được làm “bố” của con.
Người mà cũng sinh ra con nhưng lại ko cần vác cái bụng to với những vết rạn da chằng chịt, người không bao giờ biết cảm giác mệt mỏi, đau buốt tên những bộ phận cơ thể từ khi có con.Làm bố, người đứng ngoài phòng siêu âm thai và cũng đứng ngoài phòng đẻ, người kí vào tờ giấy mổ đẻ nhưng con dao mổ thì cứa vào bụng mẹ và để lại vết sẹo vĩnh viễn đến khi trái gió trở trời lại đau. Người ta cũng chỉ gây tê trên lưng của mẹ nên hệ quả là những cơn đau lưng sau này mà bố không bao giờ biết đến!
Có con, mẹ lúc nào cũng luộm thuộm và hôi sữa. Mùi sữa, mùi nước tiểu của con trở thành mùi cơ thể của mẹ. Tóc mẹ cũng dài và mượt lắm nhưng lâu rồi ko buông ra, lâu rồi ko chải vì lúc nào cũng phải búi lên nhanh chóng để còn bế con. Ko có ai trông con, mỗi tuần mẹ chỉ tranh thủ gội đầu 1 lần, mỗi lần đó, tóc rụng thành nắm.
Có con, bố vẫn đi làm. Phải rồi, bố phải đi làm để còn có tiền nuôi con. Có lẽ cũng vì thế mà tất cả mọi người, trong đó có cả người làm bố đều cho rằng, việc kiếm tiền là quá đủ những gì mà bố cần làm cho con. Còn lại, đều là trách nhiệm của mẹ!
Có con, bố vẫn là 1 chàng trai tự do, ăn đúng giờ và ngủ no giấc. Bố còn vuốt keo lên tóc và dùng nước hoa thơm lừng. Bố vẫn có mặt đầy đủ trong các cuộc vui bạn bè và không ngại quá chén! Sau mỗi cuộc vui trở về, con đã ăn no, sạch sẽ và đang ngủ, bố chỉ nhẹ nhành thơm vào má con rồi chìm vào giấc ngủ, hơi thở nồng mùi bia rượu.Mẹ ước gì mình cũng được như thế. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, trước khi con ngủ, mẹ và bà bế rong rả nhiều tiếng đồng hồ, con quấy, khóc ngằn ngặt! Con hờn ko bú mẹ, sữa chảy đầy quanh miệng, chảy ướt áo mẹ, ướt cả áo của con.
Đêm đến, bố nằm ép vào tường ngủ. Mẹ và con lục sục suốt đêm vừa bú mớm vừa thay rửa. Nếu con nằm ngủ ngoan, bố lại thơm vào má con rồi chìm vào giấc ngủ, nếu con quấy khóc, bố có quyền cho rằng việc dỗ dành con là trách nhiệm của mẹ. Mẹ bế con ra khỏi giường, rong rả trong ánh đèn ngủ mờ mờ, bố ôm gối quay vào trong ngủ.
Đêm rồi cũng qua!
Ngày sang, bố bế con trên tay chốc lát, con quấy khóc ko chịu chơi, bố gọi mẹ. Phải rồi, đó là trách nhiệm của riêng mẹ mà!
Rồi con sẽ cứng cáp và khôn lớn dần. Con sẽ yêu thương bố thật nhiều như bao đứa trẻ khác. Con sẽ lại mừng quýnh khi bố đi làm về và luôn tự hào về người đàn ông ấy.
Thực lòng mẹ sẽ lại vui vì điều đó, mẹ cũng cần dạy dỗ con hiếu thảo như vậy! Bởi vì mẹ cũng như bao người phụ nữ khác, có những thứ ko thể lựa chọn và có những chuẩn mực ko thể làm khác.
Mẹ viết những dòng này khi cảm thấy thực sự đồng cảm và khâm phục những người làm mẹ, làm bà. Mẹ biết chắc rằng có những người bố vẫn đang hy sinh cho con, chia sẻ cùng vợ bằng tất cả tấm lòng. Mọi khó khăn có là gì khi những thành viên trong gia đình biết xót xa nhau đến từng chút một phải không con?
Chỉ thương cho những người bố đang đứng ngoài tất cả. Họ cũng chỉ có được niềm hạnh phúc hời hợt mà chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm ” bố”.