BVSS (17.06.2015) – Tôi không còn sợ hãi.
Tôi đã không còn sợ hãi như những ngày đầu mà tôi được tận mắt nhìn thấy xác các em thai nhi được các bạn trong nhóm Bảo Vệ Sự Sống mang về nhà thờ Thái Hà an táng nữa.
Tôi còn nhớ vào một buổi sáng khoảng 6 giờ sáng, tôi đang ngủ bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại. Bài hát Làm Dấu vang lên, tôi giật mình tỉnh giấc, cầm điện thoại lên xem, đầu dây bên kia là một linh mục khá quen thuộc và gần gũi với tôi, tôi thường hay gọi vị linh mục này là “Bố”. Bởi tôi thấy gọi bằng Bố cảm giác dễ gần và tình cảm hơn nhiều so với việc gọi là Cha xưng con.
“Tôi: Alo Bố ạ?
Bố: Uh con đang làm gì vậy? Đã ngủ dậy chưa?
Tôi: Hihi con dậy rồi bố à, thế có việc gì vậy Bố?
Bố: Con qua nhà thờ xem, dưới chân Đức Mẹ có một bọc nilon đen đang ở đó, chắc là thai nhi, con qua đó tắm và an táng cho bé.
Tôi: Dạ vâng con qua luôn đây ạ”
Tôi vội vàng vùng dậy vệ sinh cá nhân rồi chạy qua xem thế nào. Tôi chạy đến thẳng chân Đức Mẹ và nhìn xung quanh, quả thật đúng như lời bố nói, tôi cầm cái túi nilon đó ra chỗ mà chúng tôi thường tắm cho các em thai nhi. Tôi nhẹ nhàng mở chiếc túi nilon đó ra và nhẹ nhàng đặt em xuống vì tôi sợ làm em đau, than ôi tôi giật mình muốn khóc!
Đó là một bé gái tầm 7 tháng tuổi , thân mình bầm tím nhiều vết thương và người em đã lạnh ngắt bởi quá trình người mẹ uống thuốc sinh non để đẩy em ra khỏi cung lòng mình. Em đã hình thành đầy đủ chỉ còn tầm 2 tháng nữa là em có thể được đón ánh sáng mặt trời và được mẹ ôm vào lòng hát ru. Thế nhưng mẹ đã không cho, không cho em được cất tiếng khóc chào đời như những em bé khác. Tôi nhìn em mà cảm thấy thương cho một kiếp người.
Tôi bế em trên tay mình rồi lại nhẹ nhàng tắm rửa cho em, và đặt em vào chiếc khăn trắng. Tôi vẩy nước phép trên mình em và đặt tay vì dấu thánh giá trên trán. Tôi đặt tên em là Maria. Thế rồi tôi bọc chiếc khăn trắng đó một cách thật đẹp trên mình em và cho em vào chiếc túi ni lon trắng có hình Thánh giá Chúa. Sau đó đưa em vào tủ lạnh đợi ngày làm lễ an táng chung cho các em vào sáng thứ 7 rồi mới mang các em đi chôn cất. Trước đây khi đôi lần chứng kiến các bạn trong nhóm tắm rửa và khâm liệm cho các thai nhi tôi còn cảm giác sợ sợ, nhưng hôm nay khi trực tiếp bế một thai nhi trên tay tôi không còn sợ nữa mà thay vào đó là sự tiếc thương cho thân phận nhỏ bé của các em.
Đang lúc cho em vào tủ lạnh xong tôi quay ra và nhìn thấy Bố. Bố hỏi tôi thai nhi lớn hay bé? Tôi đáp lại rằng em này lớn rồi Bố à, Bố có muốn nhìn em không? con cho Bố xem. Vậy là tôi mang em ra và mở chiếc túi nilon cho Bố nhìn. Nhìn thấy em tôi cũng biết rằng Bố cũng đang thương cảm và rồi Bố có chụp lại một hai tấm hình của em. Bố có nói rằng thai lớn vậy rồi mà họ cũng phá nhỉ? Mà làm sao mà thân mình bé bị bầm tím hết lên vậy? Tôi có trả lời Bố rằng: vì trong quá trình sinh non họ đẩy em ra ngoài nên em dễ bị thương Bố à. Tôi bọc em lại như lúc ban đầu rồi cho em vào tủ lạnh, xong xuôi tôi quay lại chỗ tắm cho em dọn dẹp và ghi tên em vào trong cuốn sổ thai nhi để theo dõi hàng tháng.
“Mẹ à cho dù Mẹ ruồng bỏ con, không cho con một kiếp người như ông bà đã cho Mẹ một cuộc sống thì con vẫn tha thứ tất cả cho Mẹ vì Mẹ là Mẹ của con. Con sẽ mãi cầu xin Chúa ban bình an nơi Mẹ, nếu như lỡ sau này mẹ cũng lại có thêm một em sau con, thì con xin Mẹ hãy để cho em được sống thay con Mẹ nhé.” Tôi chợt nhớ đến một lời tâm sự mà tôi đã từng nghe
Các bạn biết không? Các em thai nhi kém may mắn tuy không được hưởng một cuộc sống như chúng ta, các em đã bị chính Mẹ của mình giết hại không cho em một cuộc sống như bao người , nhưng các em hiền lành và đơn sơ lắm các bạn, các em sẵn sàng tha thứ tất cả những lỗi lầm mà Mẹ em đã làm nơi em.
Lạy Chúa xin Chúa thương và ban cho các em thai nhi sớm được về hưởng nhan thánh Chúa, xin cho những người mẹ đang mang thai có đủ can đảm để gìn giữ con mình cho đến ngày sinh nở.
Viết bởi Thanh Qúy
Thành viên nhóm BVSS Hà Nội.