“Lớn lên ở Storm Lake, Iowa, tôi biết mình chỉ là con nuôi. Chị gái tôi, Tammy, lớn hơn tôi 4 tuổi, cũng được bố mẹ tôi nhận nuôi. Điều đó như một sự thật bình thường trong gia đình tôi. Thậm chí, ai cũng biết rằng mẹ tôi bị mất cân bằng hormone nên khó sinh con.
Cuộc sống êm đêm trôi qua, cho đến năm 14 tuổi, tôi phát hiện ra sự thật kinh hoàng về việc tôi chào đời như thế nào. Sau một thời gian dài, mẹ cũng thừa nhận với tôi: “Missy, mẹ đẻ của con đã phá thai khi mang thai con, nhưng may mắn là con vẫn sống sót”.
Bố mẹ dường như không có ý định tiết lộ sự thật đó cho tôi. Lý do duy nhất khiến họ nói chuyện đó với chị gái Tammy là bởi chị có ý định nạo phá thai. Nếu chia sẻ về sự sống sót của tôi, họ hy vọng chị sẽ cân nhắc lại quyết định của mình.
Một thời gian sau, tôi biết được mẹ ruột mình phải phá thai do bị ép buộc. Bà phải tiêm saline infusion trong viện khoảng 5 ngày để thai nhi qua đời từ trong bụng mẹ trước khi tiết hành thủ thuật phá thai.
Những bác sỹ phụ trách ca phá thai đó đã rất bất ngờ khi tôi vẫn còn sống. Y tá mang tôi tới phòng cấp cứu để chữa trị. Mẹ ruột không hề biết sự tồn tại của tôi, mà chỉ nghĩ rằng ca phá thai đã thành công. Sự việc đó diễn ra 30 năm trước, cho đến giờ tôi mới biết sự thật.
Bố mẹ nhận nuôi tôi vào tháng 10 năm 1977, khi tôi 3 tháng tuổi. Khi đó, tôi không phải là một đứa trẻ kháu khỉnh, mà phải nhờ cậy vào nhiều ống, dây hỗ trợ sự sống cùng với sự chăm sóc đặc biệt. Tuy nhiên, bố mẹ nói thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bác sỹ chẩn đoán tôi lớn lên với nhiều thiếu khuyết về sức khỏe thể chất và trí tuệ. Nhưng đến năm 5 tuổi, tôi đã phát triển hoàn toàn, trở thành một đứa trẻ bình thường.
Trái đất như ngừng quay khi tôi biết được sự thật mình là đứa trẻ sống sót sau một vụ nạo phá thai. Vừa giận dữ, vừa sợ hãi, tôi thấy xấu hổ và phải có trách nhiệm cho sự tồn tại của mình trên cõi đời này. Tất cả mọi cảm xúc bạn trải qua, tôi đều nếm trải trong cái đêm đó.
Sau nhiều năm, tôi vẫn còn nguyên những tổn thương về tinh thần. Bố mẹ cũng không thể hiểu tôi bị tổn thương thế nào vì tôi cố gắng giấu mọi cảm xúc.
Tôi vào Đại học South Dakota và biết rằng mẹ ruột của mình cũng từng đến đó. Năm 22 tuổi, tôi bắt đầu tìm kiếm bố mẹ ruột. Tôi biết vài thông tin qua hồ sơ cho nhận con nuôi, nhưng danh tính của họ vẫn là điều bí ẩn.
Tôi đến Sioux City, nơi ca phá thai năm xưa diễn ra với hy vọng tìm kiếm được tài liệu ghi chép về trường hợp của tôi. Lục tìm danh bạ điện thoại, tin tức và sách lưu từng năm trên thư viện, tôi vẫn không biết người mẹ ruột của mình tên là gì, nhưng thấy vài người có ngoại hình giống tôi.
Thậm chí, tôi đăng tin quảng cáo trên báo địa phương để tìm kiếm thông tin. Tôi biết nơi bà ngoại ruột làm việc, đây là đầu mối quan trọng để tìm thấy bố mẹ. Tôi gửi cho họ một lá thư, nhưng chỉ ông tôi hồi âm. Ông thừa nhận ông biết chuyện tôi vẫn sống sót trong lần phá thai đó của mẹ, nhưng hiện giờ ông đã cắt đứt liên lạc với mẹ ruột tôi.
Năm 2007, tôi mới chính thức biết được tên bố mẹ ruột của mình. Tôi yêu cầu hồ sơ bệnh án từ bệnh viện nơi tiến hành ca phá thai. Khi họ gửi email, tôi mới nhận ra mình đang sống cùng thành phố với bố ruột. Tôi gửi thư cho ông tới văn phòng, nhưng ông không biết tôi còn sống.
Đơn giản, tôi chỉ muốn báo với ông tôi còn sống, tôi không oán hận gì mọi chuyện đã qua. Ông không trả lời. Bố mẹ tôi đã cắt đứt mối quan hệ ngay từ khi biết tin mẹ tôi có thai, nên ông không biết chuyện tôi chào đời là điều hiển nhiên. Ông ấy qua đời 6 tháng sau khi tôi gửi lá thư đầu tiên.
Khi đó, tôi 36 tuổi và biết hết mọi chi tiết về sự ra đời của mình. Năm 2013, mẹ ruột gửi email cho tôi. Sau đó, tôi công khai sự tồn tại của mình sau ca phá thai. Nhờ vài anh chị em họ, tôi được biết bố mẹ tôi khi đó là sinh viên, họ yêu nhau và đã đính hôn sau khi mẹ tôi mang bầu.
Bà mẹ trẻ 19 tuổi khi ấy là vận động viên thể thao, có chu kỳ kinh thất thường nên không biết được việc mình có thai cho đến đầu quý thai kỳ thứ ba. Bà không muốn bỏ thai, nhưng bố mẹ không đồng thuận với mối quan hệ giữ hai người nên ép buộc bà bỏ thai.
Chị gái mẹ tôi đã đến viện thăm bà trong 5 ngày tiêm infusion ở viện và cố gắng giải thoát cho bà vì biết đó không phải quyết định như bà mong muốn. Tuy nhiên, y tá cho biết đã quá muộn, nếu ra về có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của mẹ tôi.
Cuối cùng, khi vào phòng hộ sinh, bà không dám nhìn thai nhi bị cướp đi sự sống nên không hề biết việc tôi đã vượt qua ca phá thai đó để tồn tại trên cõi đời này. Khi ấy, tôi nặng khoảng 1kg. Phần gây sốc nhất trong câu chuyện về cuộc đời tôi là bà ngoại đã yêu cầu để tôi trong phòng cho đến đến khi biết được tôi còn sống.
Tuy nhiên, các y tá đã cứu sống tôi. Vậy vì sao tôi được cho nhận con nuôi khi không được sự đồng ý của mẹ ruột? Xem lại hồ sơ, tôi thấy chữ ký của bà đã được giả mạo.
Nhờ họ hàng là cầu nối, tôi và mẹ đã trao đổi thông tin với nhau qua email, điện thoại trong 3 năm trước khi gặp nhau vào tháng 5 năm 2016. Bà sống trong hối hận. Điều bà hối hận nhất là đã quá lệ thuộc vào bố mẹ.
Giờ đây, tôi vui vẻ chia sẻ câu chuyện của mình với cả thế giới với hy vọng không người mẹ, đứa con nào bị ly tán, phải trải qua những cảm xúc, những ngày tồi tệ như tôi.
Theo Eva.vn