Em khóc cho ai? (phần 1/2)

Lễ Thai Nhi vừa qua (ngày 29/10/2017) nếu ai đi mặc áo thai nhi thì đều thấy hình ảnh của một cô có thể nói là người mẫu cứ ngồi gục đầu xuống, ôm chiếc quan tài thai nhi khóc. Đó có phải là con của cô?

Em khóc cho ai : cho một cục thịt, cho một con người, cho bản thân em hay cho người tình … mà sao em khóc mãi, khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc không thành lời?!

em-khoc-cho-ai

1. Khóc cho bản thân

Em khóc cho thân phận của mình đã lỡ yêu say đắm, yêu đến độ quên bản thân, yêu đến trao hiến tất cả, yêu đến chấp nhận tất cả không giữ lại gì cho bản thân, yêu đến độ mù quáng cho dù bao nghịch lý vẫn luôn có lý do tồn tại trong em. Đó có phải là tình yêu thực sự chăng? Có phải lấy bản thân với bao dục tính để diễn tả tình yêu thì mới là yêu?

Chẳng còn giới hạn nào trong yêu đương, kết quả một bào thai xuất hiện. Em tin nhận thai nhi là con người, em sẵn sàng chịu đựng và đón nhận vì đó là kết quả, đó là con người và đó chính là con của em… em chính là mẹ với tất cả nhân phẩm của người mẹ nên em bảo vệ nó, nó cần được sống, em sẽ có đủ sức mạnh của người mẹ để che chắn cho con.

Tháng thứ nhất đã qua mau vì bụng còn nhỏ, tháng thứ hai khó khăn hơn chúc, nhưng sự việc không đơn giản như em nghĩ, tháng thứ 3,4,5 đã làm em mệt mỏi với nào là danh dự, nào là tương lai, nào là gia đình và nhất là lời thuyết phục của người tình đã làm cho lòng người mẹ gục ngã vào tháng thứ sáu.

Em đã để cho danh dự trống rỗng của bản thân và gia đình lớn hơn sự sống, đã để cho tương lai hão huyền là phải bỏ đứa con để làm lại tương lai của người mẹ, đã để cho bao tiếng ngon ngọt ở trên đầu môi chót lưỡi đi vào tim để loại bỏ sự sống. Chính em đã mở cửa tâm hồn cho sự dữ tràn vào tâm hồn em và bóp nghẹt con tim trẻ thơ.

Nỗi sợ hãi và ích kỷ đã thắng thế, em quyết định phá bỏ thai nhi do chính em tự nguyện tạo nên, em đã giết đi chính đứa con của mình và lời ai oán khóc than cứ mãi vang lên trong đêm khuya. Đó là lời chỉ trích quá cay nghiệt và nặng nề cho em.

Em đã không thể tha thứ cho chính bản thân của mình vì không thể nào chịu nổi cảm nghĩ “tôi đã giết chính đứa con của tôi?” Không người mẹ nào cho phép đụng chạm đến con chứ đừng nghĩ tới việc giết bỏ con của mình.

Rất nhiều trường hợp đã đến tâm sự với tôi về tâm trạng sau khi phá thai. Tưởng rằng chỉ một viên thuốc, tưởng rằng chỉ cần một can thiệp nhỏ bằng khoa học có thể giải quyết được vấn đề. Và biết bao trường hợp để lại vết thương thể lý là đã không thể làm mẹ được nữa. Nhưng vết thương tâm hồn mới đáng sợ, có người đã biết bao năm không thể ngủ yên với suy nghĩ về chuyện giết con. Họ đã nghĩ Chúa và chính con của họ sẽ không tha thứ cho họ vì chính bản thân của họ không tha thứ cho bản thân mình.

Giờ đây đã quá muộn để lấy lại sự sống của đứa con và chắc chắn sẽ không thể nào bù đắp được sự mất mát quá lớn cho mạng sống con người.

Em chỉ biết khóc và khóc rất nhiều. Giọt nước mắt chảy ngược từ mẹ đến đứa con bé bỏng, giọt nước mắt chảy ngược vào tim làm con tim chảy máu, tan nát.

Chúng tôi không kết tội, không lên án vì tôi là ai mà dám xét đoán tha nhân. Chúng tôi cũng lặng người chỉ biết dâng con em lên Chúa, chỉ biết cầu xin ơn lòng bao dung tha thứ, chỉ biết cầu xin ơn chữa lành cho em và đưa con em vào lòng đất mẹ, một nơi dành cho con em và những thai nhi khác.

Theo Facebook của Lm. Giuse Nguyễn Văn Tịch

(còn tiếp)

Check Also

Anh chị đã phó thác vào Chúa và Chúa đã nhậm lời anh chị

Hôm trước đi lễ, mình nghe Cha kể lại câu chuyện Cha mới nghe từ …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.