Emmaus (05/12/2017) Mẹ Têrêsa Calcutta từng nói: “ Chúng ta hãy luôn gặp nhau với nụ cười, bởi nụ cười là điểm bắt đầu của yêu thương!” Tôi cảm nhận điều Mẹ nói thật đúng, nhất là qua buổi gặp gỡ giữa những gia đình, anh chị có H và nhóm Emmaus nhân ngày 1-12 – ngày thế giới phòng chống HIV vừa qua.
Nhóm emmaus và những người bạn
Chúng tôi đã đón tiếp 42 anh chị cùng các cháu nhỏ. Đó là những anh chị trong các nhóm tự lực thuộc một số quận trung tâm thành phố Hà Nội và một số anh chị chúng tôi đã quen qua những lần viếng thăm ở viện, ở gia đình. Tôi có phần rụt rè và lo lắng bởi cuôc gặp gỡ này, phần lớn là những anh chị tôi chưa từng gặp. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó, các anh chị khá dễ gần, dễ cười nói, dễ chia sẻ. Các anh chị đa số đến cùng với gia đình trong đó có nhiều cô bé, cậu bé hiếu động và tinh nghịch điều này làm cho tôi cảm thấy buổi gặp gỡ thêm ấm áp và vui vẻ hơn. Khoảng cách như rút ngắn lại khi các anh chị và chúng tôi cùng chơi, cùng nhảy, cùng thảo luận, rồi mời nhau những miếng trái cây, một ly nước, một chiếc bánh nhỏ,…Tôi thấy những nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt anh chị khi tham gia phần trò chơi đố vui, thấy những cái nắm tay cùng nhau nhảy một bài cử điệu, thấy những cái nhìn hạnh phúc của anh chị hướng về các bé đang chạy nhảy; và cả những phút giây trầm lặng trong phần chia sẻ, sự đoàn kết khi cùng nhau xây dựng những kế hoạch gặp gỡ trong tương lai và cùng đặt tên nhóm. Từng cái tên là từng mong mỏi anh chị muốn gửi gắm vào đó như: Kết nối yêu thương, Thiện tâm, Những trái tim đồng cảm…
Khép lại phần trò chơi và chia sẻ là giây phút cầu nguyện trong thinh lặng. Tuy rằng, tôi và các anh chị không cùng chung một tôn giáo, nhưng chúng tôi đã nắm chặt tay nhau cầu nguyện cùng Chúa, Thượng đế hay một Đấng mà các anh chị tin, cầu sức khỏe, bình an, cầu cho những nỗi lo lắng, muộn phiền, những dự định, cầu cho những người có H khác không hiện diện nơi đây và cho mọi người. Anh- người đứng cạnh tôi chia sẻ rằng: “Ở bệnh viện anh nghe nói gần nhà thờ nhưng chưa bao giờ anh qua. Đây là lần đầu tiên anh được đến nhà thờ, được cầu nguyện, dù không biết cách các em cầu nguyện như thế nào, nhưng anh cứ nói những gì anh nghĩ, và tự nhiên anh thấy thanh thản hơn. Mẹ Maria của các em đẹp thật.” Nơi Chúa và Mẹ mới đem lại cho anh chị sự bình an thực sự, còn chúng tôi, chỉ là những người lắng nghe được một phần rất nhỏ trong muôn nỗi lo lắng của các anh chị.
Được gặp gỡ và cùng anh chị chia sẻ trong buổi chiều hôm đó, chúng tôi thấy vui và ý nghĩa nhưng đâu đó trong chúng tôi vẫn có điều gì nặng trĩu. Để lưu lại một chút kỉ niệm, chúng tôi đã mời các anh chị lên cùng chụp hình. Anh chị có điều gì đó ngập ngừng, do dự. Rồi khi Sơ nói: “Anh chị an tâm, chúng ta chỉ lưu lại kỉ niệm thôi, không đăng tải lên mạng.”, lúc đó, anh chị bước lên cùng chúng tôi. Từ sâu thẳm bên trong, anh chị vẫn còn đó nhiều nỗi sợ, sợ đăng tải lên mạng, sợ người ta biết mình có H, sợ bị dèm pha,… Nếu trong vị trí của anh chị, tôi cũng sẽ có những nỗi lo sợ ấy và tôi không chắc chắn rằng, tôi có đủ can đảm để đến tham dự buổi gặp mặt hôm nay không, bởi tôi sợ . Điều đó càng rõ hơn khi một chị chia sẻ với chúng tôi: “Chị còn biết nhiều gia đình khác xung quanh nhà chị nhưng họ còn sợ và chưa dám đến em a!” Ngày nay, truyền thông trên các trang xã hội về HIV cũng rất nhiều, các phương tiện thông tin phát triển, nhưng sự kì thị và phân biệt, định kiến với những người có HIV dường như không giảm. Và đó cũng là vấn đề không chỉ cần đến nỗ lực của nhóm Emmaus, mà là cần tất cả mọi người hiểu biết hơn, cảm thông hơn để có thể thay đổi định kiến.
Thời gian chỉ một vài tháng không gặp, nhưng tôi thấy có những anh chị khác quá. Anh chị gầy hơn, da sạm hơn, khuôn mặt có chút mệt mỏi bởi sau trận ốm kéo dài hơn hai tuần, nhất là khi nghe một anh nói: “ Anh bị kháng thuốc ARV rồi, bây giờ phải chờ phác đồ mới thôi.” Tôi nhớ tới lời Cha Phanxico xavie nói lúc bắt đầu chương trình: “Hôm nay chúng ta đang ngồi đây nói chuyện cùng nhau, nhưng có thể ngày mai ta không còn nhìn thấy người bạn đó nữa.” Đúng thế, đã từng có những anh chị, chúng tôi gặp lần đầu và cũng là lần cuối cùng, bởi chỉ riêng căn bệnh đã hủy hoại sức khỏe rất nhanh, lại thêm những lo sợ, suy nghĩ về tinh thần càng làm cho con người ta suy sụp và đầu hàng nhanh hơn.
Giá như ai đó có thể nở một nụ cười, trao một cái bắt tay với sự chân thành dẫu biết rằng người bạn đó có H, thì thiết nghĩ cuộc sống sẽ tươi đẹp biết bao. Quá khứ không thể thay đổi được nữa, nhưng hiện tại và tương lai, ta có thể tạo nên nhiều mảnh ghép tươi sáng hơn. Bởi với một cử chỉ nhỏ như thế cũng đã cho đi một niềm tin, hi vọng , sự đồng cảm, nghị lực,… xóa bỏ sự kì thị và những người bạn có H tiếp tục sống cuộc đời còn lại ý nghĩa và hạnh phúc hơn. Họ vui, tôi vui và bạn cũng vui vì lúc đó chúng ta không cần tránh né hay phán xét nhiều nữa.
“Xin Chúa và Mẹ Maria đồng hành và hướng dẫn chúng con trong suốt hành trình Emmaus!”
Cỏ Dại – Emmaus Hà Nội-