BVSS (7.7.2016) – Dưới đây là những dòng tâm sự của một em gái trong nhà mở BVSS. Tuổi đời em còn rất trẻ. Em đã vấp ngã, nhưng em biết đứng dậy. Em đã phạm sai lầm, nhưng em biết sửa sai. Can đảm mang thai, sinh con và sẽ bảo vệ, che chở cho con mình. Tâm sự của em từ những dòng viết tay đã được đánh máy lại, nhưng vẫn bảo đảm từng dấu chấm phẩy, cũng như cách đánh số, và viết hoa của người viết.
(Tên giáo xứ), ngày 8 – 12 – 2015
Vậy là tôi đã vào đây được 1 tháng 2 ngày. Tôi sắp phải rời khỏi nơi đây – ngày mà tôi đón con yêu của tôi chào đời. Tôi sẽ có một cuộc sống mới bên cạnh con gái yêu của tôi. Ngày ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay nữa thôi. Hơn 1 tháng ở đây, tôi hoàn toàn thay đỏi, trở thành 1 con người yên lặng, không còn rượu chè bê tha như trước. Có lẽ bạn bè tôi sẽ rất ngạc nhiên trước thay đổi này. Tất cả những gì tôi đang làm là vì con gái của tôi, 1 thiên thần bé nhỏ đáng yêu. Có lẽ đường đời của tôi sẽ rất khó khăn và nhiều chông gai, vất vả. Nhưng chỉ cần thấy con yêu nở nụ cười với tôi là mọi buồn phiền sẽ tan biến hết, càng tiếp thêm sức mạnh để tôi mạnh mẽ vượt qua. Tôi 18 tuổi, còn rất trẻ để xây dựng tương lai, nhưng tôi vẫn chọn con đường để giữ lại con tôi bằng mọi giá. Không vì 1 chút ích kỷ nào mà bỏ rơi con mình. Ai cũng có lỗi lầm và những vấp ngã. Điều quý giá là biết sửa lỗi lầm và biết đứng dậy. Lạy Chúa, con xin lỗi Chúa vì con đã quên Chúa. Xin Chúa hãy dẫn đường chỉ lối cho con trở về với Chúa, tránh xa những cám dỗ của thế gian. Con xin Chúa hãy gìn giữ con và con gái của con trong cuộc sinh nở được bình an. Amen.
Hơn 3 năm rồi, tôi xa nhà, xa gia đình, bạn bè. Thú vui của thế gian đã làm tôi quên gia đình, quên bố mẹ, quên đi tuổi thơ tôi lớn lên khiến cho mẹ bao đêm thức trắng, bao giọt nước mắt mẹ đã rơi. Và khi bây giờ đây, tôi nhìn lại tóc mẹ đã bạc, đôi mắt mẹ buồn, tóc bố đã muối tiêu, những vết chân chim hằn lên mặt bố mẹ. Bố mẹ ơi! Con xin lỗi bố mẹ ngàn lần. Con muốn quỳ xuống mà xin 2 người tha thứ cho con. Con là đứa con hư, con bất hiếu. Con hối hận lắm. Xin mẹ đừng khóc và xin bố đừng buồn, đừng suy nghĩ về con nữa. Sau bao lầm lỗi và gục ngã trong đời, con luôn có bố mẹ ở bên. Nâng đỡ an ủi và khuyên bảo con. Không bao giờ bỏ rơi con. Còn cái thứ gọi là tình yêu, nó cũng chỉ là nhất thời. Như con dao 2 lưỡi khiến con lầm đường lạc lối. Xin hãy tha thứ cho con bố mẹ nhé! Con hứa sẽ thay đổi và sống tốt hơn.
Cuộc sống ở nhà mở này, mới đầu ai cũng thấy nhàm chán. Tôi cũng vậy. Nó gò bó thật không thoải mãi. Nhưng rồi khi tôi ngồi suy nghĩ lại, nghĩ thoáng ra và không quan trọng hóa vấn đề nữa, tôi lại thấy thanh thản và bình an. Mỗi ngày đều được đọc kinh cầu nguyện, tôi cảm thấy mình đang tiến lại gần Chúa. Thấy Chúa thân thiện như một người bạn. Chúa chẳng bao giờ bỏ rơi con đâu phải không Chúa? Vậy là gần 40 tuần thai nghén sắp kết thúc rồi. Sắp phải giã từ cái trống ở bụng và sắp đón con yêu rồi. Cảm giác thật hồi hộp và lo lắng. Mong mọi sự được bình an.
Cuối những lời tâm sự này, con xin gửi lời cảm ơn đến Cha Phùng, Cô Vân, Cô Liên, các nhà hảo tâm và các thành viên của nhóm bảo vệ sự sống. Cảm ơn vì đã cho chúng con một nơi ở, quan tâm đến chúng con như con ruột. Xin Chúa hãy ban cho Cha và các cô, mọi người được bình an. Các bà bầu hãy cố gắng tự tin lên nhé, Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi!
BVSS Hà Nội