Sau 1 chuyễn đi, tôi nhận ra….

Năm 20 tuổi, tôi nhận ra đức tin chính là hồng ân của cuộc đời tôi, tôi thầm tạ ơn Chúa và biết ơn ông bà cha mẹ đã thương tôi để tôi trở thành con cái Chúa ngay từ khi mới 1 tháng tuổi. Tôi may mắn khi ở gần cả 2 nhà thờ, để đi tham dự thánh lễ, tôi chỉ cần đi bộ 10 phút, còn đi xe máy chắc chỉ 5-7p là tới nơi. Nay đi nhà thờ này, mai hứng lên lại đi nhà thờ kia. Tôi tới tham dự thánh lễ với quần áo chỉnh chu, tóc tai gọn gang, thỉnh thoảng còn trang điểm một chút để cho xinh. Lễ xong còn thỉnh thoảng lang thang uống cốc nước hoặc ăn tối rồi mới về nhà. Ngày còn sinh viên tôi năng đến nhà thờ, ngày tôi đi làm tôi nguội lạnh và lười gặp Chúa hơn.

2 ngày ở Bắc Cạn, hai ngày ngắn ngủi ở một mảnh đất mới, gặp gỡ những con người mới và gặp được nhiều cảm xúc, tôi nhìn xuống lòng mình và có nhiều dòng suy nghĩ về con người, cảnh vật, điều kiện sống nơi đây và về con đường đức tin của mình.

Nhà thờ Nà Phặc cách thành phố Bắc Cạn khoảng 30 km, nó khiêm tốn, được lợp bằng lá, rất đơn sơ nhưng trang nghiêm vô cùng. Có lẽ, người dân tộc cũng muốn đón Chúa vào ở trong ngôi nhà giống như họ đang ở, những ngôi nhà không bê tông, không sắp thép, không gạch lát nhưng chân chất và mộc mạc như họ.

Tôi được chứng kiến những bà mẹ dân tộc địu con đi 4-5km đường đồi, đường núi quanh co, dốc cao, dốc thấp để tới nhà thờ, họ phải đi từ nhà trước 2-3 tiếng đồng hồ để cho kịp. Những đứa con nhỏ được các bà mẹ địu sau lưng, băng qua nhiều đoạn đường đèo dốc, những đứa trẻ bé xíu, có đứa mới chỉ 15 ngày tuổi cũng theo mẹ để đi nhà thờ. Xuống tơi nơi sau một chặng đường vất vả, tôi thấy những khuôn mặt đầy những giọt mồ hôi, quần áo lem luốc và cũ kỹ, tóc tai bết lại.

3

18336577_449473998720093_1464028837_n

Con đường Dốc và Cao

Những đứa trẻ được cuốn trong chăn rồi buộc vào lưng mẹ, chúng cũng toát mồ hôi, mặt đỏ phừng lên,  lưng áo ươn ướt vì chặng đường đi khá xa và vất vả cùng mẹ nó. Không chỉ gian lao ngày nắng lửa, Nằ Phặc cũng trở nên “khó chịu “ vào những ngày mưa, con đường đất đỏ thấm nước, ướt nhũn ra, chân bước tới đâu là đất lún tới đó. Chợt nghĩ, con đường tới với Chúa gian nan như vậy, nếu là mình, mình có đi được không?. Sống ở thành phố bao nhiêu thuận lợi, tiên nghi mình còn lười đến với Chúa. Nếu mình cũng giống họ, chắc có lẽ mình sẽ bỏ lễ suốt.

 

Thương các con chiên bé bỏng của mình sẽ đói sau một chặng đường dài, những người mục tử đã tự tay đi nhóm bếp đun nước và chuẩn bị mì tôm cho họ ăn. Mì tôm với chúng ta là một món rất bình dân nhưng với những người dân tộc thì đó là một món ngon tuyệt bởi quanh năm họ chỉ có mèm mén nhét vào dạ dày. Họ quây quần bên chiếc bàn đặt ngoài sân, người lớn ăn, trẻ con ăn, đứa lớn đút cho đứa bé, mẹ đút cho con ăn. Có những đứa trẻ ăn tận 2 gói mì tôm vì chúng quá đói và món này quá ngon so với những thứ chúng đã ăn hàng ngày, nó có nước chua chua cay cay và có sợi dài. Nhận dịp lên Nằ Phặc, chúng tôi cũng tìm đến nhà của 2 gia đình mà nhóm đã giúp đỡ. Một bà mẹ trẻ mang bầu 7 tháng thì bị rắn độc cắn và một em bé bị hở hàm ếch.

6

Gia đình có bé bị hở hàm ếch được nhóm giúp khi phẫu thuật

Nghe theo lời chỉ dẫn của họ, chúng tôi tìm đến căn nhà trên quả đồi gần với cây cột sắt. Lúc này, thời tiết khá nắng và oi bức, nắng trải dài trên các quả đồi xanh mướt. Đường đi mỗi lúc một dốc, càng đi dốc lại càng cao, vì không leo thường xuyên nên chỉ đi được một đoạn là chúng tôi phải dừng lại để thở. Càng đi lại càng thấy xa, mãi mà không thấy tới nơi. Người miền xuôi leo núi thấy nhọc nhằn làm sao, thế mới biết người dân tộc họ vất vả thế nào để tới nhà thờ.

6

Nhóm BVSS chụp ảnh lưu niệm với các gđ được nhận phiếu Ngô Giống

Cuối cùng, đoàn cũng lên được tới nhà của gia đình đó. Một căn nhà tồi tàn, lợp bằng lá và gỗ, trong nhà chẳng có gì giá trị, quanh nhà có vài con gà bé xíu đang nuôi. Cha động viên và tặng cho 2 gia đình phiếu để nhận ngô giống, ngô giống này sẽ giúp họ có thêm cái để ăn khi đến vụ thu hoạch. Người dân tộc họ thật lắm, bữa no bữa đói vậy mà họ cứ tha thiết mời chúng tôi ở lại ăn cơm. Thầm nghĩ, có khi lúc đấy họ cứ mời đã, rồi sau đấy lấy gì mời khách thì tính sau bởi họ ăn còn chẳng đủ no huống chỉ để dư mời khách.   Chúng tôi cảm thấy xúc động vì lời mời đơn sơ nhưng đầy tình cảm đấy. Đoàn từ chối lời mời của gia đình và hẹn lần sau, phần vì vội trở về nhà thờ, phần vì thương họ phải lo cho mình ăn uống. Chúng tôi ra về, thấy họ ngóng theo, có lẽ họ cũng vui vì sự xuất hiện của chúng tôi nơi mảnh đất hẻo lánh, nghèo nàn này.

Lạy Chúa con tin, đó là niềm tin tôi tuyên xưng khi được sống ở chốn đô thị, được đi xe máy, được mặc quần áo đẹp và không bị đói khi tới nhà thờ. Còn đức tin của con người nơi đây, là đức tin được sáng lên trong hoàn cảnh ngặt nghèo và thiếu thốn, đức tin được thử thách với những gian nan, đức tin đó thật đáng quý biết bao.

Theo Nguyễn Hồng Hạnh

 

 

Check Also

“Cảm ơn ba vì đã cứu con” – Lời cảm ơn từ cô bé được cứu khỏi bị phá thai 17 năm trước tới ba đỡ đầu

17 năm trước, nam diễn viên Công giáo người Mexico, Eduardo Verástegui, đã thuyết phục …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.