Tiếp tục…..
Lúc đó mùa xuân đến lâu lắm rồi, những lúc rảnh rỗi tôi thường ngồi nhìn vô hồn xuống một cái cây bằng lăng dưới góc phố, không giống những cây khác, nó vẫn đứng còi cọc, trơ trụi như một cành củi khô không có nổi một chiếc lá. Tôi nghĩ có lẽ nó đã chết. Nhưng chỉ một đêm sau thôi chồi con đã nhú, một đêm nữa lá non đã vươn dài và thêm một đêm nữa đã mơn mởn đầy sức sống. Một cái cây còn như thế, vậy thì giọt máu nhỏ còi cọc đáng thương của tôi sẽ còn mạnh mẽ biết nhường nào.
Trước kia mỗi khi gặp bất hạnh tôi thường có một cái thú là leo lên mái nhà, nằm dài và ngẩng mặt lên nhìn trời xanh. Một cảm giác nhẹ nhàng thanh thản vô cùng vì lúc đó dù có khổ đau, xui xẻo hay bất hạnh đến thế nào thì với tôi đó cũng là nỗi buồn đẹp và chóng qua đi chỉ bởi vì tôi trong sạch. Giây phút này, khi mỗi ngày vẫn đang phải trải nghiệm về nỗi đau thấu tim nhưng chưa một lần tôi dám ngẩng mặt lên nhìn bầu trời ấy. Tôi không còn trong sạch, tôi hổ thẹn với cả trời xanh. Tôi đã là một vai phản diện trong cuộc đời này. Là kẻ mà ngày ngày sẽ chịu dằn vặt và lắng nghe những lời chua xót.
Đúng rồi phá thai là tội ác là giết người. Tôi thừa nhận tất cả, thừa nhận mình xứng đáng. Tôi chỉ cầu mong nếu có bất kỳ một cô gái nào bị rơi vào hoàn cảnh phải lựa chọn này. Chỉ mong hãy sáng suốt để không phải trải qua những cảm xúc đen tối như tôi. Tôi hiểu nếu đã trót làm thân đàn bà vì sự dại dột và ngu ngốc mà rơi vào hoàn cảnh này: lựa chọn là gì cũng sẽ khó khăn và mất mát.
Nhưng là một người đã trải và lầm lỡ, tôi hiểu đâu là khó khăn đẹp đẽ ngẩng cao đầu đâu là sự trốn tránh xấu xí trong dằn vặt, vậy thì lựa chọn nào mới thực sự là bi kịch. Đối với tôi lúc này, trong tất cả những người mẹ, những người mẹ đơn thân thực sự đẹp và đáng trân trọng. Ở họ tỏa ra một ánh hào quang lấp lánh mà tôi không được phép chạm tay vào. Nỗi đau khiến tôi phải nhìn lại bản thân mình, thương rất nhiều những sinh linh bé nhỏ, thương đàn bà, dù là mạnh mẽ hay yếu đuối, cả lỡ dại hoặc khôn ngoan.
Theo Thành viên BVSS Thái Hà-TGP Hà Nội