Nàng chân dài, dễ thương, con nhà gia giáo.
Trong xóm Đạo nhỏ quê nghèo, Nàng nhiệt tình Tông đồ Giáo dân trong vai trò làm chị Giáo lý viên, phụ trách lớp Xưng tội.
Nàng biết sống cho người khác!
Có nghĩa Nàng vừa đẹp người lại cả đẹp nết na.
Một người con gái thuộc hàng quý hiếm, niềm mơ ước của nhiều chàng trai và cả những ‘mẹ chồng’ khó tính.
Cuộc đời nàng đáng được an phúc…
Thế mà….
Nàng hẹn gặp tôi, ‘cháu muốn có chuyện nói với chú”
Cả làng tôi có họ với nhau, gia tộc tôi thuộc dòng họ lớn, xét ra Nàng cũng có họ gần xa, vai cháu.
Tôi tạm gác bài báo sếp nhờ đi viết.
Nàng đang khổ lắm!… đau lắm!…, chán lắm!… chẳng thiết tha sống!…
Nàng đang vướng vào chuyện tình đau khổ.
Chàng trai phong độ của mối tình đầu, Nàng yêu thật, dành trọn con tim, làm nàng thổn thức bao đêm… giờ phát hiện chàng đang lo kết duyên bến khác.
‘Bến khác’ là một cô gái khác, vệ độ chuẩn đẹp- nết na thì thua Nàng, song độ lẳng lơ, dẻo ngọt, dễ dãi thì vượt trội hơn Nàng; cả độ giàu cha mẹ cũng trội vượt hơn Nàng.
Sâu xa, nhà ‘bến khác’ có hơi hám Việt kiều, cơ hội xuất cảnh.
Nàng trải lòng, có chút mặc cảm…
Rằng nhiều lần chàng đòi cái…chứng minh Tình yêu. Nghĩa là chàng coi Tình yêu đồng nghĩa với Tình dục. Nàng nhất định không cho, qúa lắm chỉ bờ môi…
Thực ra, đôi lúc Nàng suýt ngã lòng bởi lời ngon ngọt, bởi biện minh Tình yêu là Tình dục…
Những lúc ấy, Nàng nhớ lời Thầy trong lớp Giáo lý Hôn nhân, đại loại: Tránh ngộ nhận Tình yêu là Tình dục. Việc trao hiến chỉ xứng đáng khi Tình yêu có dấu đảm bảo chắc chắn, tức đã nên vợ nên chồng. Việc quan hệ trước hôn nhân đều bất hợp lý, mang tội, thường để lại những hậu quả bi kịch, mà phần lớn chị em thiệt thòi. Những ai nhân danh Tình yêu cứ đòi hỏi chuyện Tình dục khi chưa là vợ chồng thì cần cảnh giác, nhất là các Bạn gái, dễ yêu bằng lỗ tai…
Thầy đặt vấn đề: Liệu có phải Tình yêu không khi hai người rủ nhau phạm tội, đưa đến những nguy hiểm khó lường ?
‘Chút mặc cảm…’ ở chỗ, Nàng nghĩ, phải chăng mình ‘không cho’ nên bây giờ ‘mất’ chàng ?
Tôi cứ đề Nàng trải lòng…! Tôi cứ để Nàng sụt sịt!….
Khi thấy Nàng xả được nỗi buồn, tôi mới tham gia ý kiến.
– Tôi ủng hộ chuyện giữ trinh tiết. Đấy không chỉ là quyền lợi- nghĩa vụ của chị em mà còn là ‘dũng khí’- thế mạnh của chị em. Một khi để mất dũng khí này ta mất thế chủ động, dễ lệ thuộc, bị động… Trái lại, khi ta còn, ngay cả khi chia tay, dù rất đau, rất khổ… ta vẫn còn có cái tự hào, còn trân trọng để tiếp bước…
Cái này thì Nàng đang nghiệm sống rõ nét.
– Thứ hai, tôi đề nghị quên hẳn hắn đi. Chàng trai đó có xứng đáng để mình dành trái tim, và thực tế hắn có yêu Nàng thật lòng đâu, chỉ lợi dụng để thảo mãn tính dục, ham giàu… May mà Nàng chưa sa ngã….
Tôi chứng minh từ những dữ liệu câu chuyện của Nàng.
Bỗng tôi chuyển sang chuyện… đạo đức, hỏi Nàng có cầu nguyện không khi chọn yêu, đau khổ?
Nàng cho biết, nàng vẫn cầu nguyện, đại loại: Nếu người đang yêu đúng là chồng tương lai mà Chúa muốn, thì xin Chúa chúc phúc, tạo điều kiện thuận lợi…
Bất ngờ, tôi nói: – Thế là Chúa đã nhận lời Cô đấy! Chúa cho Cô phát hiện ra bộ mặt ‘hai mang’ để mình thêm dứt khoát. Người đó không phải là chồng, và không xứng làm chồng của Cô. Với tính cách đó, lấy vào mang họa…
Như thế, đáng ra ‘mất’ hắn là điều vui, điều tạ ơn Chúa, phải mổ heo ăn mừng, thế sao mình lại sầu khổ, lại sầu khổ cho thằng chẳng ra gì? Mình nhu nhược thế ư?
Tôi lại… vớ vẩn quay qua hỏi chuyện về lớp giáo lý, khó khăn, thuận lợi, kỷ niệm đẹp…
Tôi cảm ơn Nàng, vì những tích cực, nói chân tình: – Cái hay và cái hơn của giáo viên bình thường, Giáo lý viên không chi dạy kiến thức về Đạo mà còn chuyển tải kinh nghiệm sống Đạo. Sống Lời Chúa trong tín thác cần ta nghị lực, ý chí, chứ ủy mị, cảm tính thì không sống Đạo được.
Tôi đề nghị Nàng… tăng tính xã hội: sống cởi mở, rủ bạn bè đi chơi; ‘bày’ thêm vài việc như thăm các Bạn nhỏ của lớp giáo lý… Đồng thời tránh ở nhàn rỗi, suy nghĩ tiêu cực.
Và khi tiễn Nàng về, tôi không quên… tếu: nếu Cô vẫn cứ ‘nhớ’ đến hắn, nhớ đến nỗi chia tay thay vì buồn hãy nói “Tạ ơn Chúa vì tất cả những gì Chúa làm cho con”.
….
Bẵng đi nhiều năm, hôm nay tôi gặp lại Nàng ở Nghĩa trang trong một chiều tôi được cha xứ mời về xứ nhà dâng lễ Đồng tế tại Đất Thánh nhân dịp những ngày đầu Năm mới.
Nàng vẫn chân dài, duyên dáng vóc, càng trẻ hơn, đẹp hơn khi tay dẫn thêm Baby kháu khỉnh.
Nàng đang rất hạnh phúc, đang tạ ơn Chúa vì được ‘anh chồng’ thương vợ con lắm, sống có trách nhiệm lắm…
Và nàng hồn nhiên bắt tay tôi: ‘Cháu cảm ơn chú nhiều lắm…”
Và như sực nhớ ra điều gì, Nàng vội xin lỗi, đính chính: “à không, con cảm ơn cha”…
Dù sao, tôi vẫn thích xem Nàng cháu gái hơn.
Lm. Đaminh Hương Quất