Nhớ về “Anh”

Emmaus (11/11/2016) Tháng 11 đến mang theo cái tiết trời u ám, se se lạnh, cùng những hạt mưa bay bay đọng lại trên áo khi chiều về. Con người cũng trở nên trầm tư hơn, hay nhớ về những hoài niệm, về một thời đã qua. Đối với Đạo Công Giáo , tháng 11 còn là tháng được dành riêng để nhớ và cầu nguyện cho những người đã quá cố. Họ có thể là ông bà, cha mẹ, anh chị em của chúng ta, cũng là người hàng xóm hay cả những người xa lạ mà có thể ta chỉ gặp một lần trong đời.

Bài viết cùng tác giả: Điểm tựa!

Tôi chợt nhớ đến anh – người đầu tiên tôi tiếp xúc khi bắt đầu trong hoạt động chăm sóc bệnh nhân. Nhớ nụ cười trên khuôn mặt gầy gò, nhăn nheo mỗi khi chúng tôi đến, nhớ những lời động viên học tập khi chúng tôi than phiền, nhớ hương vị của những chiếc kem trong buổi tối ngày chủ nhật, nhớ những khi anh cố gắng bước từng bước ra đón chúng tôi, nhớ những giọt nước mắt khi anh nói về người Mẹ một đời lam lũ, và cả những giọt nước mắt hối hận cho một thời đã qua. Giờ đây, tất cả là những kỉ niệm đẹp mỗi khi nhắc về Anh. Trong tháng 11 này, chúng tôi cũng xin được thắp nén hương, cất những lời kinh để nhớ về anh cùng các anh chị em đã đi trước. Và xin phép anh được trích một đoạn trong cuốn nhật kí những ngày cuối đời anh.

“Cảm ơn! Những thiên thần bé nhỏ của Đức Mẹ Maria. Tôi thấy rằng khi bạn có tâm sự không biết nói với ai thì bạn có thể dùng biện pháp là viết nhật kí như tôi bây giờ.

Nhật kí, tôi nghĩ sẽ không bao giờ tôi viết. Lúc những thiên thần mang tặng tôi quyển sổ này, thật lòng tôi định không nhận nhưng thấy các em nhiệt tình quá, tôi không lỡ từ chối. Đến bây giờ, tôi mới thấy nó đúng là món quà vô giá mà Đức Mẹ tặng cho tôi.

Tôi đang cố gắng viết thật nhanh vì tôi biết rằng không  nhanh thì đến ngày mai, có lẽ không có cơ hội để tôi viết nữa. “Đức Mẹ Maria ơi! Người giữ chân nó hai giờ giúp con với, con xin Người. Con biết mình xin vậy là quá tham lam.”

HIV, AIDS, HIV/AIDS, Emmaus Ha Noi, Emmaus Hà Nội, Emau, Emmau, cỏ dại,
ảnh minh họa

9-5-2016

“Tôi sử dụng ma túy hơn 20 năm rồi. Quá thất vọng với bản thân mình chỉ vì một viên thuốc 25 nghìn một ngày mà không thể kiếm ra để dùng, để rồi tốn công sức, tiền bạc mà những người quan tâm mình đã giúp đỡ. Từ lúc tôi không uống viên thuốc ấy, tôi đã nghĩ nhiều lắm: bệnh của mình không chữa khỏi hết được, nên thôi, không sao cả. Nhưng chỉ có 4 ngày vừa qua, nó khiến cho tôi hiểu ra rằng: “tìm được một người hiểu mình là quá khó”. Có thể cũng rất nhiều người có suy nghĩ giống tôi, nhưng không biết có ai may mắn như tôi không? Tôi trải qua 40 năm, nghĩ mình đã hiểu, nhưng không phải tôi bị nhầm, quá nhầm, nhầm to quá. Tôi khuyên những ai đã sử dụng ma túy mà gia đình và bạn bè của bạn nhìn thấy rồi, bạn đừng tin như tôi, cho dù bạn đã cai nghiện, không còn sử dụng ma túy nhưng lúc nào đó bạn sẽ thấy: bạn nói hay bạn xin tiền mọi người đều cho bạn, không phải vì họ hiểu bạn mà đấy chỉ là những người có tiền làm từ thiện thôi. Tôi phải mất 40 năm, trong đó hơn 20 năm sử dụng ma túy, đến khi Đức Mẹ Maria cử các Thiên Thần xuống, giúp tôi hiểu ra giá trị của cuộc sống, lòng tin yêu là như thế nào. Cho đến lúc cuối cùng, Người mới giúp con hiểu ra. Tôi xin cảm ơn Người, đã giúp con tìm được khoảng 2-3 người như vậy. Tôi chỉ buồn cho mình là trong số đấy tôi càng cố gắng tìm thì càng cảm thấy mình lạc lõng ngay tại nơi mà mình cảm thấy ấm cúng, nơi mà mọi người luôn mở rộng vòng tay đón mình dù cho mình có làm điều gì sai đi nữa. Nhưng như vậy, mình cũng không thể tìm được một người thực sự hiểu mình.

Mọi người ơi, hãy cố gắng hiểu cho tôi nhé vì tôi thấy tôi cố gắng quá sức của tôi rồi. Như này , tôi phải làm sao bây giờ?  Thôi, cố lên tôi ơi, được đến đâu hay đến đấy vậy. Mọi người đọc cố gắng ghép nối giúp tôi nhé! Tôi không thể làm hơn được vì nấm nó không cho tôi viết, mà nói có người nghe tin tôi, nhưng chỉ vậy thôi. Thật sự , tôi chỉ xin bọn nấm kia tha cho tôi một giờ để tôi viết nốt. Nó chỉ cho tôi viết nhiều nhất mỗi lần 10 dòng thôi. Nếu được nói thì sẽ tốt bao nhiêu, tôi không sợ nó đâu. Nhưng như này, tôi đã phải quỳ xin 2 lần rồi. Càng cố gắng càng không làm được, không cố gắng còn thấy dễ hơn. Thua hoàn toàn thật rồi!”

HIV, AIDS, HIV/AIDS, Emmaus Ha Noi, Emmaus Hà Nội, Emau, Emmau, cỏ dại,
ảnh minh họa

Đó là những dòng nhật ký anh viết những ngày cuối đời trong cuốn sổ có ghi Kinh Kính Mừng của một thành viên nhóm đã tặng anh. Giờ đây, anh có lẽ sẽ không còn lạc lõng nữa bởi có Mẹ luôn bên anh rồi. Tôi nhớ lại lời của Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt khi Ngài chia sẻ trong ngày tĩnh tâm vừa qua: “Đối với những bệnh nhân, anh chị em chẳng thể giúp được họ điều gì ngoài việc mang Chúa đến với họ.” Tôi càng thấy lời nói của Ngài đúng hơn khi đọc lại những dòng nhật kí của anh. Anh là một người không cùng tôn giáo, nhưng anh đã thực sự tin và cậy trông vào Mẹ Maria. Thông qua những buổi thăm hỏi và nói chuyện, chúng tôi cứ ngỡ đã hiểu anh, cho đến khi nhận được những dòng nhật kí này, tôi mới thực sự biết rằng: từ sâu thẳm trong anh vẫn có nhiều góc nhỏ mà nơi đó chúng tôi chưa nhìn thấy, chưa thể hiểu và đồng cảm. Những buổi gặp gỡ có thể vui đó, ấm cúng đó, nhưng rồi nó cũng chóng qua,… và lại còn một mình anh đối diện với thử thách. Nhưng dường như, trong những lúc thử thách ấy, anh đã tìm được nguồn an ủi, động viên, nơi anh được thấu hiểu  đó là qua Chúa và Mẹ Maria. Và điều ấy, khiến chúng tôi có thêm động lực để cố gắng và làm tốt hơn những công việc của nhóm.

“Anh ah! Cám ơn anh đã yêu quý chúng em, dẫu rằng chúng em chưa thực sự hiểu anh. Nhất là cám ơn anh đã viết cho chúng em những dòng nhật kí này,giúp chúng em cảm nhận được cảm xúc, suy nghĩ của anh cũng như những người giống anh. Qua đó, chúng em có thể thực sự hiểu và là một người bạn mà anh và mọi người có thể tin tưởng. Gặp anh và mọi người trong lời cầu nguyện hằng ngày!”

 

Cỏ Dại

Check Also

VIẾT CHO CHÚ

  “ Biết Phòng Này Là Phòng Gì Không”- câu nói đầu tiên chú nói …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.