TIẾNG KHÓC OAN KHIÊN
Con nằm đây nơi núi đồi xa vắng
Những nấm mồ trắng xóa giữa rừng sâu.
Bão táp, phong ba, cuồng phong, mưa ngâu
Con kêu cầu, cần có Mẹ, Mẹ ơi!
Trần thế là nơi khổ đau cất lời
Con chờ đợi Mẹ đến viếng thăm con
Con nằm trông ngóng đợi đến héo mòn
Phải chăng vì Mẹ đã quên con rồi?
Con cầu xin đến cha mẹ thương đoái
Tiếng chuông chiều khoải khắc những giờ kinh
Xót xa, tủi thân, đau buồn, lặng thinh
Con sấp mình, tình thương Mẹ, còn không?
Trần thế là nơi đời con biến động
Nằm bất động họ đến đem con đi
Ước có Mẹ chở che con những khi
Mẹ ơi! Con đã làm gì nên tội?
Con thèm lắm một mái nhà hạnh phúc
Có cha mẹ đông đúc những người con
Hạnh phúc, yêu thương, sẻ chia món ngon
Ước mơ con, còn không Mẹ, ở đâu?
Mẹ ơi! Bỏ con biết Mẹ có sầu?
Ở trong đầu Mẹ có nhói lương tâm
Con bé nhỏ Mẹ coi con điếc câm
Những lỗi lầm, đâm chết thân con rồi.
Con đã khóc,khóc, khóc trong vô vọng
Con đau đớn lòng quặn thắt không nguôi
Con mong muốn mình cũng có tên tuổi
Đành buông xuôi….ra đi rồi Mẹ ơi
Con giờ đây hưởng hạnh phúc quê trời
Cuộc đời mới thật êm ấm bình an.
Theo Quang Nguyễn 12/11/2021