Tiếp tục……
Xong xuôi thủ tục nhập viện thì cũng xẩm tối. 2 vợ chồng dẫn nhau lên khoa nhận phòng nhận đồ để chuẩn bị cho việc đình chỉ. Nữ hộ sinh bảo giờ về phòng nghỉ mai bác sĩ sẽ ra y lệnh điều trị. Phòng tôi ở có 2 mẹ cũng vào để đình chỉ. Ấn tượng đập vào mắt tôi là 1 chị bụng rất to. Thỉnh thoảng lại kêu rên vì đau. Hỏi thăm tôi mới biết chị ý đã có 3 con gái rồi. Lần này lại gái tiếp, chồng bắt phải bỏ vì chỉ muốn con trai, nhưng không hề quan tâm đến vợ để vợ tự vào viện xử lý, đặc biệt là thai đã to lắm rồi tầm 7 tháng gì đấy. Chị dùng thuốc đã 10 ngày mà em bé nhất định không chịu ra. Tôi rùng mình, thoáng ghê sợ, khát vọng sống của em bé quá mãnh liệt.
Tôi thấy trong phòng ngột ngạt quá, cộng thêm tiếng kêu rên của bà mẹ kia làm tôi ám ảnh. Tôi ra ngoài ngồi cùng chồng, lúc đó em bé của tôi đạp dữ dội, trong khi trước đây em bé của tôi hiền lắm, có khi cả ngày không đạp tí nào. Dường như con cảm nhận được điều khắc nghiệt sắp xảy ra với mình nên con muốn nói rằng mẹ ơi con muốn sống, con muốn mẹ dắt tay con suốt cuộc đời này (kể đến đây tôi lại khóc rồi). Tôi bảo chồng hay là về nghỉ sáng mai vào sớm không ở đây vật vờ cũng mệt. 2 vợ chồng uể oải đưa nhau về, không thiết tha gì ăn uống nữa. Tôi đi nằm mà đầu óc quay cuồng không thể ngủ. Trời như xui khiến tôi vào facebook của mẹ Tú. Đập vào mắt tôi là một bài viết mang nặng lời tâm sự, niềm hy vọng rằng bà mẹ nào đấy sẽ quyết định giữ con lại. Trao cho em bé 1 sự sống, và tôi biết chắc chắn rằng bài viết đó mẹ Tú đang nói đến tôi. Tôi khóc như mưa cả đêm đó, từng lời mẹ Tú nói như van xin sự sống cho 1 đứa trẻ (mẹ Tú không hề biết tôi đã nhập viện để giải quyết). Trước đó, khi tìm đến mẹ Tú để tìm chỗ bấu víu trong lúc suy sụp nhất, dù không quen biết, chưa gặp nhau bao giờ nhưng mẹ Tú đã dành hết tâm tư để chia sẻ, động viên, thậm chí đi tìm chỗ sửa điện thoại để lấy lại hình ảnh của em bé nhà mẹ ý cho tôi xem, rằng bé bị còn nặng hơn con tôi, kèm theo nhiều bệnh khác nữa mà tất cả đã vượt qua. Tôi như bừng tỉnh sau khi đọc hết bài viết đó, rằng tôi không có quyền tước đi mạng sống của con tôi. Và em bé của tôi chính thức được sống từ đêm đó. Tôi trốn không trở lại viện nữa, chồng cũng ủng hộ việc tôi quyết định giữ con lại. Tôi biết sắp tới sẽ muôn vàn khó khăn nhưng cảm giác vô cùng hạnh phúc các mẹ ạ.
Cuộc sống dần trở lại bình thường, nỗi đau dần quên đi và tôi chỉ biết chăm sóc sức khỏe thật tốt để em bé của tôi có nhiều sức khỏe còn chiến đấu cho thời gian tới. Đôi lúc nghĩ đến con tôi vẫn khóc, đi làm vừa đi vừa khóc, cứ nghĩ đến con là lại khóc. Gia đình ngoài 1 số người thân và bạn thân biết chuyện thì tôi cũng không kể việc con tôi với bất kỳ ai. Mẹ đẻ tôi khi đó đang chăm chị gái cũng chuẩn bị sinh ở nơi rất xa cũng không hề biết chuyện. Mọi nỗi đau dường như một mình tôi tự vượt qua hết.
Sau đó thay vì đau khổ thì tôi cũng vui vẻ trở lại, cố gắng ăn uống tốt để con khoẻ. Tôi cũng thầm cảm ơn bác sĩ Giang ở phòng khám Phùng Hưng, chắc bác thấy tôi quyết định giữ con lại nên mỗi lần siêu âm đều kiểm tra rất kỹ từng bộ phận của em bé, để khẳng định con tôi rất khoẻ mạnh ngoại trừ dị tật bé xíu kia thôi để tôi thêm niềm tin vào quyết định của mình.
Tôi luôn tin ông trời không lấy của ai tất cả, thiếu cái này sẽ bù lại cái khác. Con tôi chắc chắn sẽ là một người tài giỏi. Tôi tin là thế. Tôi chuẩn bị mọi kiến thức, hành trang để sẵn sàng chào đón em bé. Tôi tin ông trời đã sắp đặt ban cho tôi cô gái nhỏ này. Ngày tôi đi sinh, mặc dù sinh mổ nhưng tôi vẫn tỉnh táo lắm, khi nghe tiếng con khóc, bác sĩ bảo may quá chỉ bị SỨT MÔI tí tẹo thôi, không bị HỞ HÀM ẾCH mà tôi vui sướng khóc luôn tại chỗ. Quá trình chăm sóc con cũng trải qua nhiều gian nan lắm nhưng rồi cũng qua.
Giờ đây, em bé của tôi đã hơn 4 tuổi, dị tật nhỏ xíu kia đã khắc phục được 80%. Là 1 em bé thông minh, tình cảm. Có thể vì con thiệt thòi nên bố mẹ cũng yêu chiều hơn hai anh chị, bố vẫn bảo Chi ở với bố nhé bố nuôi cả đời. Mỗi lần con ôm mẹ nói lời yêu thương mẹ là nhất của con thì tôi biết quyết định của tôi ngày ấy là quyết định sáng suốt nhất. Cảm ơn con đã đến bên cuộc đời tôi, cảm ơn tất cả những người phụ nữ bên tôi đã giúp tôi vượt qua khó khăn, sóng gió.
Nhân đây, không biết có ba mẹ nào đã từng trải qua hay có đang gặp phải hoàn cảnh giống em bé của mình thì hãy vững tin lên nhé. Con chúng ta sẽ không sao, thậm chí sẽ rất thông minh và xinh đẹp nữa. Hãy là chỗ dựa vững chắc để con có thêm động lực, yêu thương chiến thắng số phận.
Thông tin và hình ảnh đã được sự đồng ý của chính tác giả.
Theo Ban truyền thông BVSS Thái Hà, Hà Nội.